Trả lại người những gì đã cũ
Chuyện hôm qua như gió thổi qua đời
Lời hứa hẹn cũng tan như bọt nước
Phút giây này, rồi tất cả phai phôi
Đã từng tin hơn tất thảy trên đời
Ngỡ bão dông cũng chẳng hề đổi khác
Nào ngờ đâu một ngày người đi lạc
Phút yếu lòng, niềm tin bỗng vỡ đôi
Dấu yêu xưa xin trả lại mây trời
Nụ hôn ấy cũng gửi về quá vãng
Lời xin lỗi khi trời chiều chạng vạng
Đã muộn màng, người giữ lại trong tim
Ta trở về đối diện với bóng đêm
Chỉ ký ức vẫn mệt nhoài nhức nhối
Tự nhủ lòng sẽ thôi không chờ đợi
Vẫn dại khờ, khắc khoải bóng người xa
Vì yêu quá nhiều, nên chẳng thể thứ tha...
ST --- Hoa Bất Tử ---
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét