CHỈ LÀ ĐÔI LÚC ANH RẤT NHỚ EM ...
Ừ thì đôi khi anh nghĩ một mình cũng ổn. Giữa những tòa cao ốc
này anh sẽ chẳng phải cô đơn, dù thân hình lọt thỏm giữa chiều cao của nhiều thứ
xung quanh, dù cho kí ức chạy dọc cơ thể và lan tràn qua nhiều con phố.
Chí ít anh vẫn còn thấy ấm hơi người, mặc chúng chẳng thể ủ ấp
nhiều thứ lạnh lẽo chôn sâu. Ngày em rời xa mang tim anh chôn dưới tầng sâu nhất,
rồi lấy chìa khóa đi khỏi thành phố này. Như thể anh chỉ thuộc về em, và tình
yêu này không thể dành cho ai khác.
Dần dà anh vui vẻ trở thành người cô độc nhất thế gian. Mang
nỗi nhớ lấp vào nơi con tim đã mất, bởi thế nên chẳng thể quên, dù có những thứ
người ta muốn quên đi nhất. Đôi khi là một cái tên, một ngày hẹn, một dãy số
không đầu không cuối. Người ta cũng như anh, ước mình được quên để không còn khổ
đau thêm nữa.
Rồi thì anh thấy một mình cũng ổn thôi. Đi ngang quán vắng,
ghé vội lấp đầy chiếc bụng rỗng. Mỗi sáng châm điếu thuốc ở quán cà phê cóc trước
nhà. Đêm về đọc sách. Thi thoảng có những buổi chiều tan tầm chạy xe qua khu
người hoa, hít cái mùi thuốc bắc anh thường hay mê mẩn.
Thành phố này vẫn có nhiều hơi ấm đấy thôi. Nhưng sao chẳng ấm
nổi mình? Thành phố này vẫn nhiều người đấy thôi. Mà em nơi nào anh tìm hoài chẳng
thấy?
Rồi chúng ta cũng sẽ ổn, anh ổn, em ổn, mọi người ổn. Anh
cũng sẽ quen với cuộc sống đơn độc mỗi ngày.
Chỉ là đôi lúc anh rất nhớ em, rất muốn được nghe giọng em..
---
Trích "Buồn treo góc tủ chuyện cũ phai mờ" - Sad
Boy With Phone
Cuốn xách xoa dịu trái tim mang nhiều vết xước của bạn